Nơi lưu giữ những tác phẩm của Nhà Văn Nguyễn Mộng Giác (1940-2012)
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
  • 6

Đọc Ngựa Nản Chân Bon

Một chiếc bàn kê trên đảo, hậu cảnh có thể là một tấm bạt, hở biển
ngày rấp ranh tuổi trẻ và đất nước lão suy, để thoát một người đắm say viết
lạy trời, điều ấy. Nghĩ nào, sau rốt con người với tự do cũng phải đánh vật

với những não bào của mình, trí nhớ, những nếp gấp sự suy nghĩ, đơn độc
thu tiếng nói của con người chung quanh, phải chờ sự bình tĩnh, từng nhân vật
ai đấu kiếm mãi với những câu hỏi lớn nhỏ, hãy chờ họ tới tuần trà đậm

Mượn, không để trả lại thực tại bình quân. Ngôi sao đêm, gió trớt trật, chiếc áo trạc, sườn ngực
Ngựa của ai? Don Quixote hay người giữ lều một gánh xiếc? Người thàng hậu? Một Kha Hãn?
Binh khí đã im tiếng, hãy được phép, giữa những người đang ngủ

 

Tìm một cách tiếp cận, để có khi một tường thuật, một trơ trọi vắng, một hành trình không biết
một nhân vật tự cười cợt, một đám người trẻ thơ, một đám cháy sau núi bất định
trời đất không lý giải, dưới núi sự bình dị từng đi vắng, chỗ thô tháp, vấp váp, ngôn ngữ của họ

 

Như hiện thực hôm qua mới đạp chồng lên nhau. Hiện thực những bến xe, bờm gió
những gã, những lão, những kẻ, những tuồng ngắn, có thể tự trình bày và tự hoàn thiện
sau khi đã cân giấy Lê Nin Toàn Tập đã nhận cà phê, sự sáng suốt cần thiết

Chất đắng có thể uống, tình yêu có một địa chỉ.

 

Thường Quán

* Tập truyện Nguyễn Mộng Giác, Người Việt xuất bản 1984


Nguồn: http://damau.org/archives/4929
Bình luận