Ngữ bị kẹt phải ngủ nhờ ở nhà một người bạn, sáng hôm sau vội về sớm để xem gia đình có việc gì không.
Chàng hốt hoảng khi thấy cửa trước mở toang hoác trong khi các nhà khác đều kín cửa. Chàng nghĩ có thể đêm qua người ta đã đến đây để hoặc truy lùng cho được Tường, hoặc đã bắt Nam.
Phòng trước hoàn toàn bình thường, không có dấu vết xáo trộn nào. Căn nhà vẫn yên tĩnh! Chàng bắt đầu yên tâm. Nếu có chuyện gì xảy ra, ông bà Văn hoặc Quế đã phải có mặt ở phòng khách, và mọi người phải đợi chàng về để kể hết mọi điều tai biến.
Ngữ xuống nhà bếp rửa mặt đánh răng. Mùi xăng nồng nặc khắp các xó xỉnh. Chàng trách thầm:
– Con Quế lại lười nhen lửa, đổ cả chén xăng vào lò để nhóm than rồi!
Nghĩ thế nào cũng còn đủ nước sôi để pha cà phê, chàng lục tìm cái lọc nhưng không thấy. Lọ cà phê xay đã hết, chỉ còn lọ Nescafé Mỹ loại chỉ cần hòa với nước chứ không cần lọc. Ngữ chúa ghét cái vị chua chua khét khét của cà phê Mỹ, nên thôi không muốn uống cà phê nữa.
Có tiếng chân bước ở phòng trên. Ngữ quay lại thấy mẹ đang đi xuống bếp. Bà Văn hỏi:
– Khi hôm ngủ ở đâu không về nhà? Ba mày với má lo quá!
Ngữ không trả lời mẹ, lo âu hỏi lại:
– Con Nam đã về chưa má?
Bà Văn bình tĩnh đến ngồi lên cái ghế gỗ, che miệng ngáp, rồi mới chậm rãi đáp:
– Em nó về từ chiều hôm qua. Thằng Lãng cũng chạy thoát về được, may phước!
Ngữ nói:
– Con đã gặp nó chiều hôm qua ở cầu An cựu. Nó đâu rồi má?
– Chắc còn ngủ!
Ngữ thắc mắc:
– Sao tối hôm qua không ai chịu đóng cửa trước cả? Con về thấy cửa mở toang hoác.
Bà Văn kinh ngạc:
– Tối hôm qua, chính má đóng cửa mà!
rồi bà Văn dáo dác nhìn quanh, hỏi Ngữ:
– Con tìm không ra diêm hay sao mà không nhóm than?
Ngữ đáp:
– Không. Con có nhóm than đâu! Nghe mùi xăng, con lại tưởng con Quế định nấu nước pha trà cho ba.
Cùng một lúc, hai mẹ con chú ý đến những vết xăng đổ quanh cái bình chứa nhà binh Lãng vẫn trữ xăng trong nhà để chạy Honda. Bên cạnh bình xăng là cái phễu nhựa nằm lăn lóc bất thường.
Ngữ xanh mặt, lắp bắp hỏi bà Văn:
– Con Nam đâu hở má?
Bà Văn chợt hiểu, ngồi chết lặng trên ghế không mở miệng nổi. Một lúc lâu, bà thì thào:
– Không đâu! Không thể được! Nó không dám đâu! Nó còn ngủ trong phòng mà!
Hai me con vội chạy lên phòng Nam. Cửa phòng chỉ khép hờ. Bà Văn đẩy cửa bước vào. Ngữ giữ ý chỉ đứng ở ngoài, hy vọng em gái còn đang ngủ vùi sau những giây phút lo sợ hãi hùng. Tiếng bà Văn hốt hoảng gọi:
– Ngữ! Ngữ! Chạy đi gọi ba mày dậy! Trời ơi! Con Nam nó định làm gì thế này?
Ngữ không vâng lời mẹ, mà chạy đến chỗ bà Văn đứng. Trước mặt họ, trên cái bàn gỗ thấp Nam dùng để đặt tài liệu sách vở, vẫn còn la liệt nào bông, nào rẻo vải áo cũ đã cắt thành từng dãi dài.
Nhờ đã từng nghe kể chi tiết những chuyện chuẩn bị tự thiêu của các tu sĩ Phật giáo trước đây, nên Ngữ hiểu hết.
***
Nam không hiểu tại sao mình bình tĩnh lạ thường!
Nàng biết chắc điều mình định làm quan trọng chẳng những cho cuộc đời mình, mà còn quan trọng cho số phận của cả gia đình, và biết đâu có ảnh hưởng đến cả cục diện quốc gia, thế giới.
Phải, Nam nhớ rõ Tường đã bảo rằng chính nhờ những vụ tự thiêu mà Sài gòn không dám có biện pháp đàn áp thẳng tay phong trào tranh đấu của sinh viên Phật tử miền Trung. Chính Tường hối tiếc rằng bên phía học sinh sinh viên chưa có ai dám hy sinh như các ni cô đại đức bên Phật giáo. Khám phá đó khiến Nam ngây ngất.
Nàng mỉm cười nhớ lại những ý tưởng lãng mạn hồi sáng. Nhớ lại lúc định cắt chiếc áo dài trắng mặc từ hồi học đệ nhất với Quỳnh Trang để làm dải bó chặt bông gòn lên thân thể mình, Nam chùn tay bồi hồi. Nàng không thể quên những kỷ niệm thân yêu của thời học sinh, nhất là không quên nàng đã mặc chính chiếc áo cũ này đi dự bữa tiệc sinh nhật của Quỳnh Như. Đêm hôm ấy, Tường còn ơ hờ xa cách với nàng, nhưng chẳng hiểu do đâu Nam vẫn nghĩ rằng Tường bắt đầu thuộc về nàng đúng hôm Quỳnh Như lên mười tám. Chiếc áo cũ là một kỷ vật đẹp, cho nên thay vì cắt đi, Nam đã ướm thử để cố mặc chiếc áo ấy. Nàng hơi buồn khi nhận thấy mình gầy hơn trước nhiều lắm. Dù vậy, do có lớp bông băng, nàng chỉ cài được hai hạt nút áo trên.
Nam lại dùng ngay cái giỏ trước đây vẫn dùng đựng ga-mên cháo gà đem lên cho Tường để xách chai xăng. Ở điểm đầu và điểm cuối của một cuộc tình, nàng vẫn mặc y nguyên chiếc áo dài trắng ấy, xách cùng chiếc giỏ ny-lông mắt lưới ấy. Chỉ còn một việc cuối cùng phải làm, là chọn một chỗ có ý nghĩa để nàng được vĩnh viễn theo Tường, để không còn bất cứ thứ gì ở trần gian này có thể cướp Tường ra khỏi vòng tay Nam.
Những ý tưởng lãng mạn ấy có lẽ đã khiến Nam vô cùng tỉnh táo để dễ dàng vượt qua các toán tuần tiễu và trạm kiểm soát. Nam ăn mặc chẳng khác gì một chị nhà quê nạ dòng quen buôn thúng bán bưng ở chợ Ðông ba.
Nàng thong thả qua cầu Gia hội, qua phố Trần Hưng Đạo. Hai cánh cửa sắt hiệu bán radio Thanh Tuyến đóng chặt. Nam thì thào: “Vĩnh biệt thầy me! Vĩnh biệt Quỳnh Trang! Thôi! Ở lại nhé Quỳnh Như Lanh Chanh của chị!” Lòng Nam không gợn một chút bi lụy tiếc nuối.
Lúc bước lên đầu cầu Trường tiền, Nam chọn được địa điểm lý tưởng. Nàng đỏ mặt vì xấu hổ pha lẫn hồi hộp phấn khởi khi nghĩ đến nơi mà lần đầu tiên trong đời, nàng đã tự nguyện trao thân cho Tường.
Nhưng qua khỏi cầu, Nam nhớ lại những lời Tường nói trước khi chia tay. Nếu em yêu anh thì nên nghĩ tới chuyện làm sao cho có lợi nhất! Nàng bừng tỉnh, cảm thấy cuộc đời mở rộng hơn. Vòm lá xanh phủ mát đường Lê Lợi chạy dài thẳng tắp, nắng bắt đầu rải hoa trên lối đi. Nàng nghe rất nhiều, rất nhiều tiếng reo hò. Sẽ có những giọt lệ cảm phục! Sẽ có những băng tang trên tay áo ba mươi triệu người từ Nam chí Bắc! Sẽ có những buổi mặc niệm thành kính! Sẽ có những lời phân ưu từ Hoa Thịnh Đốn, Luân đôn, Paris, Tokyo, Hán thành. .. Và vì đây là “ngọn lửa đầu tiên soi sáng lương tâm thế giới của sinh viên Huế” nên Nam đổi ý, quyết định phải chọn địa điểm tự thiêu là Viện Đại học.
Nàng hơi phân vân một chút lúc đi qua đài phát thanh, sau đó mạnh dạn đi dọc theo đường Lê Lợi về phía ga Huế.
***
Cả gia đình ông Văn tỏa ra khắp nơi tìm Nam, nhưng bà Văn và Quế lên tới cửa hiệu Thanh Tuyến thì cả hai bà mẹ lẫn mấy cô gái mải lo khóc lóc kể lể với nhau nên quên cả công việc cấp bách. Ông Văn đạp xe đạp đi hỏi khắp nơi, nhưng vì không am tường các hoạt động sau này của Nam, nên ông phí công đi hỏi những chỗ Nam ít lui tới.
Chỉ còn Lãng và Ngữ là hữu hiệu. Lãng lấy xe Honda chở Ngữ đi đến những chỗ Nam có thể tới. Hai anh em nghĩ rằng Nam đã tìm lên một ngôi chùa nào đó. Sau khi không tìm thấy Nam ở chùa sư nữ và Diệu đế, Ngữ bảo Lãng thử chạy lên chùa Từ đàm hay Bảo quốc.
Và họ đã bắt kịp Nam ở công viên trước trường Đồng khánh. Bất ngờ có tiếng xe Honda phanh rít ngay bên cạnh, Nam giật mình quay lại. Nàng ngơ ngẩn nhìn Ngữ và Lãng, ánh nhìn ngơ ngác như không nhận ra hai người thân. Anh em Ngữ chỉ chờ có thế!
Trong lúc Lãng dừng vội chiếc Honda bên lề đường, Ngữ đã giật lấy cái giỏ Nam xách ở tay phải. Chàng vội vã ném cái giỏ ra thật xa về phía bờ sông, rồi giận dữ quát với Nam:
– Đồ ngu! Mày điên vừa vừa thôi chứ!
Nam trố mắt nhìn Ngữ, chưa hiểu hết những gì đang xảy ra. Ngữ tưởng Nam nhìn mình thách thức, giơ tay tát mạnh vào mặt em gái. Nam bừng tỉnh, lúc đó mới rũ xuống, bật khóc!
Nguyễn Mộng Giác
Số lần đọc: 108