Ánh hỏa châu leo lét lâu lâu lóe lên trên không trung, cũng như những ngọn đèn nhấp nháy của trực thăng bay cao trên vòm trời đen chỉ gửi được những tín hiệu mơ hồ, làm cho dân Huế hoang mang. Cũng như Ngô, họ dựa vào những đóm sáng ít ỏi đó để kết luận rằng chính quyền Quốc gia vẫn còn. Nhưng tại sao bộ đội Bắc Việt và du kích Việt cộng có thể đi lại tự do từ chỗ này đến chỗ khác trong thành phố như vậy? Họ không thể hiểu nổi! Tình hình mù mờ, nên cả sự tuyệt vọng lẫn niềm hy vọng cũng mơ hồ bất định.
Từ cấp chỉ huy cao nhất cho đến người dân thường, trước biến cố bi thảm đột ngột ập tới, họ chỉ còn biết cố gắng chú tâm đến công việc trước mắt: là đem hết sức ra tự vệ, với phương tiện ít ỏi trong tay. Sự thông tin liên lạc khó khăn, tin tức mù mờ, lực lượng tiếp viện hay yểm trợ của pháo binh, không quân… không ăn khớp như trong các cuộc hành quân phối hợp bình thường, nên những quân nhân Việt Nam Cộng hòa tử thủ ở Mang Cá hoặc các quân nhân Mỹ tử thủ ở khu MACV chỉ còn biết tin ở chính mình. Lòng tự tin ở cảnh tuyệt lộ khiến họ mạnh mẽ, cao lớn hơn lên. Có cái gì khác hơn là khát vọng được sống sót. Không! Nếu họ chiến đấu chỉ vì muốn sống sót, họ có thể tìm đường thoát thân một mình. Họ có thể đầu hàng. Họ đã không làm thế, vì ngoài khát vọng sinh tồn, họ còn có niềm kiêu hãnh thầm kín của kẻ cô đơn, và tình đồng đội giữa những kẻ cùng chia sẻ nỗi hiểm nguy và cái chết.
Nhờ vậy, từ hai ổ kháng cự kiên trì này mà cả một guồng máy ngưng trệ rã rời dần dần tìm lại được nhịp sống, bánh xe lại quay, những dây chuyền lại làm quay những bánh xe khác. Guồng máy lớn rùng mình chuyển động, ban đầu còn chuệch choạc không ăn khớp, nhưng hai trung tâm khởi động ấy còn thì cả guồng máy không thể nào ngưng trệ lần nữa. Những tín hiệu liên lạc họ gửi đi đánh thức những kẻ đang bàng hoàng sững sờ trước cuộc tấn công đột ngột của địch, nhắc nhở họ phải làm những gì.
Tại phi trường Phú bài sáng mồng Hai, tin tức các nơi báo về tràn ngập phòng chỉ huy của thiếu tướng Foster C. LaHue. Thiếu tướng là Tư lệnh phó Sư đoàn 1 Thủy quân Lục chiến Mỹ, đơn vị chịu trách nhiệm an ninh từ phía nam Ðà nẵng đến vùng giáp phía bắc Huế. Ở phi trường quân sự quan trọng này, Thiếu tướng LaHue trực tiếp điều khiển hai phòng chỉ huy của Trung đoàn 1 và Trung đoàn 5 Thủy quân Lục chiến, kiểm soát 4 tiểu đoàn bộ binh, cùng các đơn vị yểm trợ và tiếp liệu đầy đủ gồm thiết giáp, pháo binh, quân vận, công binh và quân y.
Những báo cáo Thiếu tướng LaHue nhận được sáng hôm đó khiến ông rối đầu: nhiều xã đã bị Việt cộng tấn công, địch đang cố giật sập những cây cầu trên quốc lộ 1, nhiều căn cứ của Thủy quân Lục chiến dưới quyền ông bị pháo kích… Đáng chú ý nhất là lời kêu cứu tiếp viện của MACV liên tiếp gửi xuống Phú bài suốt đêm trước. Nhưng những lời kêu cứu này đi lòng vòng từ Bộ Tư lệnh Sư đoàn xuống Phòng Chỉ huy Hành quân, rồi từ Phòng Chỉ huy Hành quân mới được chuyển tới tay ông, nên chữ nghĩa rơi rớt dọc đường khiến phần còn lại trở nên khó hiểu. Ông không thể biết rõ điều gì đã xảy ra cho đơn vị ở MACV, họ cần những thứ gì.
Lệnh của Phòng Chỉ huy Hành quân là gửi quân tiếp viện đến Huế. Tướng LaHue phân vân. Hầu hết quân số Thủy quân Lục chiến ông chỉ huy đã rải mỏng dọc vùng trách nhiệm của lực lượng X-Ray, hiện ở phi trường Phú bài chỉ còn có Ðại đội Alpha và Ðại đội tăng phái Golf 2/5. Tiếp viện Huế bằng một đại đội Thủy quân Lục chiến, liệu bấy nhiêu đã đủ chưa? Chính tướng LaHue cũng không biết là đại đội Thủy quân Lục chiến Alpha ông sắp gửi đi “cứu” Huế phải đối đầu với Tiểu đoàn 804, Tiểu đoàn K4B và Tiểu đoàn K4C của Trung đoàn 4 Chính qui Bắc Việt, Tiểu đoàn 800, Tiểu đoàn 802 và Tiểu đoàn 806 thuộc Trung đoàn 6 Chính qui Bắc Việt. Chưa hết. Ngoài hai trung đoàn quân chính qui nêu trên, còn có thêm Tiểu đoàn 810 Độc lập, Tiểu đoàn 12 và Tiểu đoàn Ðặc công. Tổng cộng lại, quân số địch là quân số một sư đoàn đầy đủ. Và địch đã kiểm soát hầu như toàn bộ thành phố Huế, trừ hai ổ tử thủ còn lại là khu MACV và Bộ Tư lệnh Sư đoàn 1 Việt Nam Cộng hòa tại Mang Cá.
Và tướng LaHue gửi Đại đội Thủy quân Lục chiến Mỹ Alpha lên Huệ để đối đầu với toàn bộ quân số 7500 của địch, chưa kể số du kích địa phương và những người vừa bị ấn vào tay khẩu AK để bị cuốn theo dòng như Ngô.
Lịch sử đôi khi có những quờ quạng bất ngờ, nhưng vẫn là lịch sử!
Gordon D. Scheller đại úy đại đội trưởng Ðại đội Thủy quân Lục chiến Alpha đang ngủ say trên chiếc ghế bố đặt dưới mái tấm “tăng” phủ đầy bụi đỏ, thì bị hạ sĩ truyền tin Larry Kohner đập vai gọi dậy. Gordon mở mắt, cau mày nhìn chú hạ sĩ, khó chịu. Chú hạ sĩ người Cali trẻ măng này đã đánh thức ông giữa lúc ông say sưa với giấc mơ đẹp. Đêm qua đi hành quân về mệt quá, ông ăn vội mấy mẩu bánh khô với phó-mát trong hộp ration C rồi để nguyên bộ đồ trận dơ dáy nằm vật xuống ngủ. Giấc ngủ rã rời. Nhưng nhờ thể chất ông khỏe, nên chừng quá nửa đêm, khi gió mùa động và lớp sương mù xứ nhiệt đới này hạ nhiệt độ vùng phi trường Phú bài xuống bằng nhiệt độ tiết xuân ở Boston quê hương ông, thì Gordon bắt đầu cảm thấy khinh khoái dễ chịu. Bao nhiêu giấc mơ đẹp, bao nhiêu hồi tưởng cùng dồn dập hiện về. Ông thấy lại đầy đủ những trận đấu football ở Ðại học Princeton nơi anh sinh viên gà tồ con nhà tướng này sáng chói như một vì sao. Ông nghe lại những tràng vỗ tay hoan hô ông, thấy lại những đôi mắt thiếu nữ say đắm nhìn ông sau mỗi trận đấu. Ông thấy lại cuộc hẹn hò đầu tiên giữa ông và cô thiếu nữ tóc bạch kim mắt xanh ở quán pizza trên phố Lincoln, người sau này trở thành mẹ hai đứa con kháu khỉnh của ông. Hôm đó có thiếu nữ nhỏ nhắn ấy nói ít, ăn ít, ngược lại ông nói nhiều, ăn nhiều. Gordon thấy người bạn gái chỉ ăn hết một góc tám chiếc bánh pizza, ngạc nhiên hỏi có phải cái quán vắng vẻ ít khách này làm bánh dở lắm không. Cô gái đáp một câu làm Gordon cảm động đến nghẹn lời, từ đó ông ăn ít lại, nói ít lại. Cô ấy đã bảo “Không đâu! Em nhìn anh ăn, đã đủ thấy bánh ngon”. Chúa ơi! Nếu Kathy là một chiếc bánh pizza nóng hổi thơm phức, có lẽ Gordon đã cắn một miếng vào thức ăn tuyệt diệu nhất trần gian này! Ông đã nếm được hương vị đích thực của hạnh phúc, và như một cầu thủ football can đảm, Gordon lao đầu vào hôn nhân. Không hề sợ sệt. Không hề tiếc rẻ cuộc đời độc thân.
Chú hạ sĩ Larry đánh thức ông dậy giữa lúc ông đang chơi vơi trong một thế giới đầy những mái tóc bạch kim óng ả, những đôi mắt xanh trong và những chiếc bánh pizza thơm phức mùi bơ và hành tây.
Gordon cáu kỉnh hỏi chú hạ sĩ sau khi chống tay ngồi dậy:
– Cái gì vậy?
– Tướng LaHue gọi đại úy lên Bộ Tư lệnh trình diện gấp!
Gordon vừa nghe hết câu, vội vã đứng bật dậy, phủi bụi trên quần áo, lấy tấm khăn tắm màu rêu chùi qua mặt mũi, vuốt lại tóc, rồi theo Larry lên Bộ Chỉ huy sư đoàn.
Gordon nhận lệnh tập trung ngay Đại đội Alpha để hành quân ở thành phố Huế. Tướng LaHue không cho viên đại úy biết rõ điều gì đã xảy ra tại đó. Nhưng là một sĩ quan chuyên nghiệp, Gordon không hỏi thêm những điều mà có thể vì lý do bảo vệ bí mật quân sự, ông tướng không muốn cho biết chi tiết lúc này.
Nhưng phận sự của đại úy Scheller là phải cho vị tướng chỉ huy biết rõ thực lực của Đại đội Alpha. Gordon trình bày gọn ghẽ tình trạng quân số của đại đội cũng như khả năng tác chiến của binh sĩ dưới quyền mình:
– Trình Thiếu tướng, hiện Đại đội phó được nghỉ phép chuẩn bị hồi hương, còn Trung đội trưởng Trung đội 3 đang dự lớp huấn luyện trong Ðà nẵng. Đại đội vừa được trực thăng vận từ Quảng trị về đây tối hôm qua, và do trục trặc sao đó bên đơn vị trực thăng, một nửa Trung đội 1 còn kẹt lại ở Quảng trị, kể cả Trung đội trưởng Trung đội 1 và Trung đội 2 cũng còn kẹt ngoài đó.
Tướng LaHue nhíu mày suy nghĩ, khuôn mặt đăm chiêu. Một lúc lâu, ông hỏi Gordon:
– Liệu có thể tạm thời đôn ai lên chỉ huy các trung đội được không?
Gordon suy nghĩ một lúc, rồi đáp:
– Trung đội 1 có thể giao cho Trung sĩ Godfrey. Trung đội 2 có Hạ sĩ Jackson. Trung đội 3 có thể giao cho Trung sĩ Gonzalez.
Tướng LaHue nói nhanh, như không muốn lo ngại dây dưa mất thì giờ:
– Thôi cũng được. Anh tập trung đại đội ngay để tới chỗ tập kết phối hợp với một đơn vị quân đội Việt Nam Cộng hòa, sau đó mới hành quân lên Huế. Tấm bản đồ hành quân của anh đâu?
Gordon đứng thẳng người, hãnh diện rút tấm bản đồ dày cộm gấp nhiều lần trong túi áo trận ra. Tướng LaHue gật đầu ra vẻ bằng lòng, rồi xoay chiếc ghế bành lại, cầm cây thước dài chỉ địa điểm tập kết cho Gordon. Đại úy rút cây viết Bic màu đen ghi lệnh lên sổ tay. Tướng LaHue xoay ghế ngồi ngay ngắn như cũ, nói:
– Lệnh chỉ có thế. Cho anh 30 phút để sẵn sàng khởi hành.
Đại đội Alpha tập trung ngay trước dãy “tăng” tạm trú gần bên bãi đậu xe của Ðại đội C Quân xa. Bốn chiếc GMC có gắn đại liên 50 đã chờ sẵn, tài xế đang cho nổ máy cho nóng trước khi khởi hành. Trung sĩ Godfrey kiểm điểm nửa Trung đội 1 của mình, thấy thiếu mất hai người. Anh ta văng tục, nhảy từ trên Cabin chiếc GMC dẫn đầu chạy vào căn lều kế cận hò hét om sòm. Một lúc sau, hai cậu lính Thủy quân Lục chiến từ trong lều đi ra, một người vừa đi vừa cài nút chiếc áo trận, một người bọt xà phòng cạo râu còn dính đầy trên má phía trái. Những quân nhân ra sớm đứng trên xe cười nói, chế giễu người lính da đen chưa kịp cạo xong hàm râu rậm và xoăn tít:
– Á dà! Lại còn cạo râu nữa chứ! Sắp có hẹn với nữ cán bộ Việt cộng chắc!
Người lính da đen không nói gì, đưa ống tay áo quệt sạch lớp bọt cạo râu, đu người nhảy lên xe, càu nhàu:
– Thằng Godfrey được chỉ huy trung đội, nó làm bộ làm tịch dữ! Cuộc chiến tranh chó chết! Mới đánh ở Khe Sanh hôm qua, bữa nay lại đi đánh nữa.
Trung sĩ Godfrey mở cửa cabin leo lên ngồi với tài xế chiếc GMC, rồi lại bước khỏi Cabin, chống nạnh ưỡn ngực gọi lớn:
– Fred đâu?
Người lính da đen lúc nãy đứng bật dậy, hai tay nắm lấy thành thép chiếc GMC không bạt che, chồm người cúi xuống đất hỏi với giọng rất xẵng:
– Cái gì nữa, thưa “ngài”?
Godfrey hất hàm ra lệnh:
– Mày lo cái đại liên 50.
Fred không nói gì, chờ Godfrey leo trở lại lên cabin, mới nói với những bạn bè đứng quanh:
– Nó làm tàng đến đáng ghét. Son of a bitch!
Hai trung đội kia cũng gặp một vài rắc rối lỉnh kỉnh, vì các hạ sĩ quan lên nắm trung đội biểu diễn uy quyền có hơi quá, ngược lại những người lính lại hơi khinh nhờn xếp chỉ huy mới. Nhưng những lỉnh kỉnh ấy không nhiều, Ðại đội Alpha ra khỏi hàng rào kẽm gai bao vây căn cứ Phú bài đúng giờ qui định.
Theo lệnh, đại đội đi ngược về phía nam để đến chỗ hẹn với đơn vị Việt Nam Cộng hòa, sau đó hai bên phối hợp hành quân lên Huế. Đường quốc lộ 1 vắng vẻ hiu quạnh, không có lấy một chiếc xe chạy. Bầu trời mầu xám. Gió lạnh. Ðại úy Gordon Scheller ngồi trên chiếc Jeep lùn bên cạnh người tài xế, phía băng sau có Trung sĩ thường vụ Canley và Hạ sĩ truyền tin Larry Kohner. Canley ngủ chưa lại sức nên ngồi đằng sau ngửa mặt nhắm mắt ngủ bù, miệng há hốc. Larry ngồi ngó mông ra hai bên đường, mắt mơ màng. Đại úy Ðại đội trưởng Alpha thì cảm thấy bứt rứt không yên. Ông không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, tình hình thực sự thế nào. Bình thường, khi nhận lệnh đưa đơn vị đi hành quân, cũng có trường hợp ông không được cung cấp chi tiết tình hình ta và địch. Chỉ có những mệnh lệnh cho từng giai đoạn, và ông tiếp nhận những mẩu lệnh rời rạc ấy với cảm giác yên tâm vì biết chắc kế hoạch hành quân đã được thảo ra tỉ mỉ, phối hợp chặt chẽ từ không yểm, hải pháo cho đến pháo binh, trực thăng vận… Điều đó không xảy ra cho cuộc hành quân bất thường này. Trong cách nói, trong ánh nhìn của Thiếu tướng LaHue, đại úy Gordon Scheller thấy rõ chính Thiếu tướng cũng không có gì minh bạch để làm căn cứ, sau đó ban cho Gordon những lệnh rõ ràng.
Gordon mở bản đồ ra xem, thấy đã gần tới địa điểm tập kết. Ông quay lại bảo Larry liên lạc với những xe của ba trung đội. Chỗ hẹn gặp đơn vị Việt Nam Cộng hòa là một bãi đất trống trải có nhiều mồ mả nằm cạnh quốc lộ. Chung quanh không có nhà cửa, và rặng núi xanh ở khá xa về hướng tây.
Đại úy yên tâm không lo bị phục kích, ra lệnh cho cả đại đội, trừ các xạ thủ đại liên 50, được xuống xe nghỉ ngơi chờ lệnh mới. Họ ngồi dựa vào bánh xe GMC hút thuốc, nhiều người kéo cổ áo treillis cao lên, ngủ gật.
Quá giờ hẹn 15 phút, đại úy Gordon Scheller vẫn chưa thấy bóng dáng đơn vị Việt Nam Cộng hòa nào cả. Ông gọi về Bộ Chỉ huy xin lệnh, và lại được Thiếu tướng LaHue ra lệnh mới: Ðại đội Thủy quân Lục chiến Alpha phải đi ngược về phía bắc theo đường cũ, và bắt liên lạc với một đơn vị Việt Nam Cộng hòa khác ở An hoà. Ông giở bản đồ, để theo tọa độ nhận được qua máy truyền tin xác định vị trí tập kết mới. Gordon lấy đầu bút chì dò theo quốc lộ Một. Muốn đến địa điểm tập kết, đoàn xe của ông phải chạy qua thành phố Huế!!!
Đoàn xe của Ðại đội Alpha đi qua căn cứ Phú bài, theo hướng bắc chạy qua Dạ lê để đến địa điểm hẹn vừa được chỉ định. Nhưng mới gần tới khúc đường quanh ở khu ven biên thành phố, Ðại đội gặp một đơn vị quân lực Mỹ khác. Trước mặt họ, bốn chiếc xe tăng M48, một chiếc Jeep và một xe cần cẩu nằm choán cả lối đi. Đại úy Scheller nhảy vội khỏi chiếc Jeep của mình, chạy tới phía trước tìm sĩ quan chỉ huy đơn vị bạn. Lúc đó ông mới biết đơn vị này do Trung tá Lynberg chỉ huy, có phận sự hộ tống vũ khí và thiết bị lên bến tàu ở bên bờ sông Hương để từ đó tàu nhỏ hải quân chở ra khu giáp giới tuyến 17 cho Sư đoàn 3 Thủy quân Lục chiến Mỹ.
Sáng hôm đó, Trung tá Lynberg dẫn đơn vị đi làm nhiệm vụ hộ tống thường lệ, nhưng khi đoàn của ông tới gần cầu An cựu, hợ giật mình đứng khựng lại. Ngay trên khoảng quốc lộ 1 trước mắt họ, mấy chiếc thiết giáp của quân lực Việt Nam Cộng hòa bị bắn cháy, xác người còn nằm bên những chiếc xe bị địch hủy hoại. Biết có biến, Trung tá Lynberg vội biến đơn vị quân vận của ông thành một đơn vị tác chiến sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống bất ngờ. Ðại đội Thủy quân Lục chiến Alpha của Ðại úy Gordon Scheller đến vừa đúng lúc.
Trung tá Lynberg vui mừng bắt tay Đại úy, đề nghị hai bên phối hợp để khai thông quốc lộ 1 vào Huế. Đại úy Gordon xin lệnh của Thiếu tướng LaHue.
Ông lại nhận được từ Bộ Chỉ huy mệnh lệnh thứ ba, trong vòng mấy tiếng đồng hồ: lệnh đến giải tỏa cho được khu MACV nằm phía hữu ngạn thành phố Huế hiện đang bị địch bao vây. Đại úy Gordon khòng còn thì giờ để ngạc nhiên hay thắc mắc nữa. Địch đã ở trước mặt ông. Mục tiêu đã rõ. Chỉ còn một điều đơn giản: là làm sao đưa Ðại đội đến được trụ sở của cơ quan MACV.
Trung tá Lynberg hỏi Gordon:
– Phú bài có cho biết từ đây tới MACV mình sẽ gặp bao nhiêu đơn vị địch không? Chắc tin tình báo dưới đó đã có đủ?
Đại úy Gordon Scheller lắc đầu:
– Không biết gì cả. Mình phải tự xoay xở lấy.
Trung tá Lynberg nhìn con đường nhựa hẹp chạy giữa những căn nhà và vườn cây trước mặt, nhíu mày thầm đo lường tầm nguy hiểm có thể gặp phải, suy nghĩ giây lát, rồi bảo Gordon:
– Phải coi chừng bọn bắn sẻ. Tốt hơn hết là phải cho xe chạy thật nhanh qua đoạn đường này. Cuối đoạn đường ,tôi nhớ sẽ qua một cái cầu, rồi một đoạn phố hẹp, rồi một đoạn đường chạy giữa đồng trống. Ðúng thế không?
Viên đại úy gật đầu. Trung tá Lynberg lại hỏi:
– Phú bài có cho biết cây cầu bắc qua sông An cựu còn đó hay đã bị phá sập rồi?
Gordon Scheller đành thú nhận:
– Họ không biết. Chắc còn!
Viên trung tá cười hồn nhiên như vừa nghe một chuyện tiếu lâm. Ông vỗ vai Gordon nói:
– Lên “thuyền” đi. Chúng ta rán tự chèo chống lấy thôi!
Họ tạm chia tay để ai nấy trở lại chỗ đơn vị mình ra lệnh tiến quân tới phía trước. Bốn chiếc GMC của Ðại đội Alpha đều có gắn tấm thép chắn đạn ở hai bên hông xe. Đại úy Gordon căn dặn lính đại đội ông tìm thế núp an toàn sau tấm chắn ấy để bắn vãi vào hai bên đường uy hiếp những tên bắn sẻ có thể đang núp sẵn để chờ họ. Đoàn xe Đại đội Alpha đi trước, mấy chiếc GMC cùng những chiếc Jeep rồ máy chuẩn bị. Gordon và Hạ sĩ Truyền tin ngồi ở chiếc Jeep dẫn đầu. Ông nghiêng người ra khỏi xe quay lại kiểm soát lần cuối xem tất cả đã sẵn sàng chưa, đoạn phát tay ra hiệu. Chiếc Jeep lùn rồ máy, rồi đột ngột phóng nhanh tới như con ngựa chứng lồng lộn phi vó khi được nới lỏng dây cương.
Những tiếng đạn AK hai bên đường bắt đầu nổ ran, chen lẫn với tiếng nổ của đạn M-16. Nhiều người lính Thủy quân Lục chiến thấy thế núp sau tấm chắn bất tiện, nên đứng hẳn dậy nâng khẩu M16 vãi đạn vào những căn nhà, những lùm cây hai bên đường. Một số Thủy quân Lục chiến Mỹ bị vương đạn bắn sẻ, khuỵu xuống sàn xe GMC. Nhưng cuối cùng, cả mấy chiếc GMC, Jeep lẫn xe tăng M48 đều qua lọt khỏi đoạn đường thử thách.
Trước mặt họ, cầu An cựu bị thủng vài lỗ ở lòng cầu nhưng cây cầu vẫn còn vững. Ðịch đã định phá cầu, nhưng có lẽ lượng chất nổ không đủ mạnh nên cây cầu vẫn còn đó. Bên kia cầu, khu phố hẹp sát chợ An cựu hoàn toàn vắng vẻ. Tuyệt nhiên không có một dấu hiệu nào của sự sống. Xác pháo, rác rưởi, lá cây vương vãi khắp đường phố hẹp. Dãy nhà lầu một tầng san sát căn nọ kế bên căn kia, nhưng không có chiếc cửa sổ cửa lớn nào mở ra.
Viên đại úy thấy cảnh phố trước mặt chẳng khác nào khung cảnh một khu phố đầy đe dọa và tử khí trong các phim cao bồi Viễn Tây.
Ông ra lệnh cho cả Ðại đội Alpha xuống khỏi xe GMC, và chia từng nhóm nhỏ chuyển qua núp theo bốn chiếc xe M48 của đơn vị Trung tá Lynberg. Hạ sĩ Truyền tin Larry Kohner mang cái ANPRC-25 ra khỏi chiếc xe Jeep, đến gần hỏi Gordon:
– Mình đi xe nào, Ðại úy?
Gordon chỉ lên pháo tháp chiếc M48 đứng đầu, bảo thuộc cấp:
– Tôi với anh lên chiếc kia!
Anh hạ sĩ nhanh nhẹn nhảy lên đứng dựa vào pháo tháp chiếc M48. Trong lúc hăng hái vội vã, Larry vô ý để cho máy truyền tin ANPRC-25 va mạnh vào mặt thép chiếc xe tăng. Larry lo ngại thử lại máy, rồi vui mừng nói với Gordon:
– May quá, không hề gì!
Đại úy Gordon nhảy lên đứng gần bên cạnh Larry, tay bấu vào mép pháo tháp. Ông bảo chú hạ sĩ truyền tin:
– Báo cáo về Phú bài mình sắp qua cầu An cựu.
Larry thi hành lệnh. Ðại úy Gordon quay lại phía sau ra dấu hỏi ý kiến Trung tá Lynberg. Viên trung tá gật đầu. Gordon ra hiệu tiến. Bốn chiếc tăng M48 rú lên, lần lượt chồm tới, qua cây cầu hẹp. Bụi đường tung lên mù một đầu phố. Tiếng bốn chiếc xe tăng gầm rú vang dội qua hai dãy vách trước của dãy phố hẹp, nhưng không che lấp nổi những loạt đạn súng cá nhân, súng tiểu liên vang rền từ khắp phía.
Chiếc M48 của Đại úy Gordon Scheller chạy được nửa đoạn phố vắng, thì đột nhiên một quả B40 không biết từ đâu bắn tới. Cả chiếc xe tăng rùng mình lắc lư như say rượu, khựng lại một chút, nhưng sau đó vẫn tiếp tục chạy. Từ những căn lầu hai bên phố, đạn AK phủ lên chiếc xe tăng. Chiếc xe gầm lên như một con trâu điên, chúi mũi húc thẳng tới trước, chạy tiếp qua khỏi đoạn phố hiểm nguy, đến được trạm xăng Shell.
Đại úy Gordon thấy tai mình nhức nhối, chỉ còn nghe được những tiếng lùng bùng. Ông nghĩ nhanh: “Có lẽ hai lá nhĩ mình thủng rồi”. Cánh tay phải và bắp vế, ông bắt đầu cảm thấy ngưa ngứa, tê dại vài chỗ. Máu bắt đầu thấm đến lớp vải bộ đồ trận, loang thành những vết thẫm nhỏ như đồng xu. Gordon thử cử động chân tay, mừng rỡ thấy vẫn có thể nhấc chân trái và cánh tay phải lên được. Ông yên tâm, nghĩ mình chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Gordon nhìn lại hai người lính trước đó đứng bám vào pháo tháp bên cạnh ông. Ông bàng hoàng: Larry đã ngã khỏi chiếc M48 không biết từ lúc nào, còn người lính da đen có giọng nói khao khao giống giọng của ca sĩ Louis Armstrong ở Trung đội 3 thì nằm rũ dựa vào thành pháo tháp, hai chân đã bị cụt mất tới đầu gối. Gordon cảm thấy gây gây ở hai thái dương, và ở dọc xương sống. Ông cúi xuống nhìn cho được khuôn mặt người lính da đen. Đôi mắt người lính trợn trừng ngước nhìn ông bằng toàn lòng trắng!
Nguyễn Mộng Giác
Số lần đọc: 108