Đây là điếu văn của Ông Đặng Phú Phong đọc trong Lễ Tưởng Niệm Ông Nguyễn Mộng Giác ngày 8.7.2012.
Kính thưa quý quan khách
Kính thưa chị Diệu Chi và tang quyến
Tôi là Đặng Phú Phong, thay mặt cho Cựu Học sinh Liên Trường Qui Nhơn , xin có đôi lời trước sự ra đi, về cõi vĩnh hằng của Giáo sư, Nhà văn Nguyễn Mộng Giác.
Thưa quý vị,
Hôm nay chúng ta chứng kiến sự mất mát thật to lớn, của một nhà giáo rất chuẩn mực, rất xứng đáng là tấm gương sáng cho hàng ngàn học trò của ông, là lúc khép lại vĩnh viễn sự nghiệp sáng tác của một nhà văn lớn trong nền văn học Việt Nam. Gia đình anh mất đi một người anh, một người em mang nặng tình cốt nhục. Vợ, con anh mất đi một người chồng , một người cha gương mẫu , hết lòng thương yêu, vun quén hạnh phúc gia đình. Hỡi ôi, vẫn biết rằng sống là gửi thác là về, nhưng đố ai không khỏi đau lòng trước giờ vĩnh biệt.
Sinh thời, anh Giác chọn dạy học là nghề, văn chương là nghiệp. Nghề và nghiệp anh đã mãn nguyện, nên suốt trong trời gian lâm bệnh; anh, lúc nào cũng có thái độ bằng an. Sự bằng an của một người thấu triệt lẽ thường hằng của cuộc đời phù du thoáng chốc, cái sắc sắc không không .Nghĩ mà thương cho sự chịu đựng can trường trước cơn đau dày xé. Lúc nào giọng nói anh cũng sang sảng như tiếng giảng bài cho đám môn sinh ngước cổ, chăm chú nghe lời thầy. Ôi cao quý thay tấm lòng vị tha của một người thầy muôn vàn khả kính.
Nghiệp văn chương anh đeo nặng trên vai, vừa quần quật trong tổ họp làm mì, vừa còng lưng viết “Sông Côn Mùa Lũ”, ở đâu đó trong giờ nghỉ việc, hay buổi chiều ngồi giữa công viên.
Ra khỏi nước là bắt tay ngay vào “Văn Học”. Mùa Biển Động ra đời, để đưa tên tuổi anh vang danh, rạng tiếng. Viết xong hai bộ tiểu thuyết trường thiên, anh thõa chí bình sinh. Anh tâm sự: Những gì mình muốn làm , đã làm xong, có ra đi cũng vui lòng nhắm mắt”. Cho nên, tôi chắc rằng ,đời sống của anh vốn đã vẹn toàn, nên ra đi của anh thật là thanh thản; chỉ là sự chấm dứt một vòng xoay trong vô số kiếp luân hồi. Mong rằng chị Chi với các cháu và tang quyến cùng tất cả quí vị có mặt hôm nay, xin chúng ta hãy gạt nước mắt làm niềm vui, tiễn đưa anh ra đi thật thong dong. Sự thong dong của một người có tấm lòng muôn vàn độ lượng: anh Nguyễn Mộng Giác.
Trân trọng kính chào.
Đặng Phú Phong
Nguồn: http://lientruongqn.wordpress.com/2012/07/08/dieu-tu-giao-su-nha-van-nguyen-mong-giac/
