Em đưa tay gầy hứng vài lá rụng
Anh nắm tay em hương ấm chuyền cành
Em chợt mỉm cười đôi mắt long lanh
Chính lúc đó, anh bắt đầu nói hết
Nói nỗi xa em, nói buồn cách biệt
Nói mong manh là những cuộc trùng phùng
Nói bập bềnh là những kiếp ly hương
Nói đứt ruột là những điều quyết định
Chân bước đều chân, tay trong tay ấm
Chiều biệt ly không có sóng trùng khơi
Êm ả đường me, âu yếm ngàn lời
Vạt áo lụa dấu cả trời ấp ủ
Em mãi dặn dò, dặn nhiều chưa đủ
Dặn yêu em dù cách trở trùng dương
Dặn đợi em dù tóc sẽ điểm sương
Dặn rượu tha phương, đừng say quán lạ
Dặn sức khỏe đừng đốt bằng thuốc lá
Ve trên cây ghen em dặn
Xa nhau đừng quên vội đường me xanh tháng hạ
Nguyễn Mộng Giác
Bi đông 4/1982