Nơi lưu giữ những tác phẩm của Nhà Văn Nguyễn Mộng Giác (1940-2012)

Nơi lưu giữ những tác phẩm của Nhà Văn Nguyễn Mộng Giác (1940-2012)

Dư Sinh

(truyện dài Qua Cầu Gió Bay – Phần III)

1

Tiếng xôn xao bên trại nữ đánh thức Ngang dậy. Anh quờ quạng tìm cây nạng gỗ, vô ý đánh rơi xuống nền xi măng- Tiếng động khô chói, vang trong đêm khuya. Nghe có tiếng trở mình ở giường bên, Ngang e sợ nằm yên. Người bạn tù có lẽ đoán được tâm trạng người nằm dưới, lên tiếng hỏi trước:

– Ngang có ngủ được không? Tôi chịu, cố gắng ngủ mà không nhắm mắt nổi. Mới lơ mơ trong ruột lại nổi xót xa.

 

Ngang ngồi hẳn lên, hướng người ra phía ánh sáng, trả lời:

– Dạ tôi cũng vậy. Mới vừa chớp mắt, bên nữ đã ồn ào rồi. Chắc cô y sĩ lại lên cơn động kinh.

 

– Chắc vậy. Ngang này!

– gì hở anh?

– Khi chiều có đem nước về nhà không?

– Có, anh cần để tôi rót bớt cho.

– Ừ, cho anh một ca.

Khi Ngang đưa ca nước cho anh Điền, anh nói nhỏ:

– Anh có lén lấy cơm dư phơi khô, giấu trong bao ni lông góc nhà chỗ em nằm. Ngang có đói lấy ăn.

Ngang sợ hãi nhìn ra phía ngoài. Không có ai khác, ngoài ánh điện vàng lù mù và sự im lặng của đêm đen. Sau mỗi bữa ăn, lính gác luôn luôn kiểm soát thu dọn kỹ cành số cơm thừa. Thực ra ban đầu không ai chú ý, để mặc tù binh để dành cơm trong ga mên ăn giấc khuya. Nhưng về sau, giám thị trại giam khám phá nhiều người phơi khô cơm thừa, giấu kín một chỗ, chuẩn bị cho các cuộc đào thoát tập thể. Từ đó, người nào cố ý phơi cơm trên mái tôn bị biệt giam, và bị chuyển cấp tốc đến các trung tâm khác. Ngang rán chống chân, bấu vào mép giường trên nói vào tai anh Điền:

– Anh giấu vào chỗ tôi nằm, lỡ họ khám xét tìm thấy, tôi bị mang vạ chết.

Điền cười, xoa lên tóc Ngang:

– Không sao đâu. Anh mới giấu ở đó từ tối hôm qua. Với lại ai bảo Ngang nằm trong xó. Ở đây đã tối tăm, muỗi nhiều lại gần bên cái hầm tiểu. anh nằm ở trên có gió luồn không sao, còn Ngang nằm dưới lãnh đủ.

Ngang gượng đứng hẳn lên, ống quần bỏ thõng vào khoảng không.

– Tại tôi sợ.

– Sợ cái gì?

Ngang hỏi lại:

– Anh tin có ma không?

– Ma? trời đất! Ngang chịu nằm trong cái xó hôi hám ai cũng chê, vì sợ ma. Nói nhỏ kẻo trong trại họ nghe được họ cười cho chết. Nhưng nằm trong xó tối cũng có ma xó, sao Ngang không sợ?

– anh can đảm, mạnh bạo, chỉ tin ở mình. Trước kia tôi cũng vậy. Nhưng có nhiều sự trùng điệp lạ lùng, khiến cuối cùng tôi nghĩ là mình bị báo oán. Tôi đi đâu, nó cũng đi theo. Đến lúc vào đây tưởng là đoạn chót của đời mình, dứt khoát với nó rồi. Mới bước qua khỏi cổng trại C, tôi lại thấy nó. thành thử cuối cùng tôi tin có ma.

Anh Điền cười rộ, cười xong chợt nhớ nên bụm miệng lại. Điền nhìn thẳng vào mặt Ngang:

– Em nói dỡn hay nói thiệt.

Vẻ mặt nghiêm trọng của Ngang đủ trả lời cho Điền. Ngang nói:

– Tôi đứng mãi thế này mỏi chân quá. Hay anh xuống giường Ngang ngồi. Đôi lúc có nỗi lo riêng không thố lộ được với ai, Ngang cảm thấy ấm ức khó chịu.

 

   Số lần đọc: 15401

Tác Phẩm

BÀI KỀ

Bài trước
Bài tiếp theo

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây