Nơi lưu giữ những tác phẩm của Nhà Văn Nguyễn Mộng Giác (1940-2012)

Nơi lưu giữ những tác phẩm của Nhà Văn Nguyễn Mộng Giác (1940-2012)

Thư Cho Thầy

Thầy ạ,

Mấy tháng nay em có may mắn biết về bệnh tình của thầy. Lẽ thường tình của đời sống là sinh lão bệnh tử, vậy mà em học hoài, đọc hoài có thuộc bài đầu. Nên chi khi nghe tin thầy ra đi, lòng em xốn xang lắm. Có một điều gì đấy làm em suy nghĩ. Dù em không học thầy ngày nào, nhưng tên tuổi thầy đã đứng ở một đỉnh cao trong lòng người đọc. Và em là độc giả thường xuyên ở trang web của thầy, và em luôn hãnh diện là có thầy, một nhà văn Bình Định lỗi lạc trong văn đàn Việt Nam. Lòng ngưỡng mộ một nhà văn luôn là niềm hạnh phúc trong em và đặc biệt thầy là con dân của vùng đất Tây Sơn, vùng đất đã làm nên lịch sử!

Bây giờ thầy đã nằm yên. Bây giờ em mới thấy là đời sống quá mong manh, như những sợi tơ trời. Lóng lánh đấy rồi cũng mù mờ trong cõi đời nhau. Ôi cái chết! Cái chết là gì mà làm chúng ta trăm nghìn giọt lệ khi phải chia ly!

Nhưng nói đến cái chết, tự nó, có lẽ cái chết không làm mình sợ, phải thế không thầy? Em nghĩ có lẽ nỗi sợ hãi là sự kéo dài của những đớn đau thể xác và niềm tuyệt vọng chờ đợi ngày ra đi. Nghĩ thế bởi những tháng ngày qua em cũng đã rơi vào khoảng lặng điếng người. Và chỉ có ai đã từng như thế mới hiểu niềm tuyệt vọng nó quấn lấy chúng ta nghẹt thở như thế nào mà thôi, phải thế không thầy?

Trong đời sống văn chương, người ta hay nói nếu nói đến thi sĩ Hàn Mặc Tử phải nhắc đến bài Đây Thôn Vĩ Dạ, nếu nói đến nhà thơ Quãng Dũng phải nói đến bài Đôi mắt người Sơn Tây và bài Tây Tiến. Còn với thầy của chúng ta, khi nói đến thầy, đến nhà văn Nguyễn Mộng Giác, em luôn nhớ đến Sông Côn Mùa Lũ, Mùa BiểnĐộng và Ngựa Nản Chân Bon!

Thật lòng là dù em đã lớn lên ở Qui Nhơn, Bình Định nhưng những địa dự của tỉnh thành, em thật là mù mịt. Mãi đến khi em đọc Sông Côn Mùa Lũ em mới biết là trong lòng quê hương Bình Định đã có một giòng sông với cái tên “Côn” hiện diện. Giòng sông có lúc êm đềm có lúc cuồng nộ và chính sắc thái này đã khuấy động tâm hồn một người con lúc nào cũng yêu mến nơi sinh ra để những dòng chữ đầy tâm tình và nhiệt huyết chấp nối thành một trường thiên tiểu thuyết. Đó là Sông Côn Mùa Lũ. Và trường thiên tiểu thuyết này đã là một biểu tượng làm nên nhà văn Nguyễn Mộng Giác mà độc giả ngưỡng mộ mến thương, một thầy giáo mà học trò và đồng nghiệp luôn yêu thương và kính trọng.

Em không dám phân tích hay phê bình những tác phẩm của thầy vì em không có khả năng nhìn thấy một bao trùm rộng lớn, hay một chiều sâu vô cùng tận ở những tác phẩm của thầy, nhưng ở một góc nào đó của tâm hồn em, em nghĩ là em đọc được thầy, đọc được những trăn trở, những tình cảm nồng nàn thầy đã dành cho quê nhà, những yêu thương, hờn giận, những…những…Em tin là thầy đã sống hết sức mình, sống trọn vẹn, sống bằng tất cả hồn mình, sống bằng tim, óc, phổi của mình. Yêu thương giận hờn hay ghét bỏ…thầy đã sống đến muốn đứt sợi dây đời căng thẳng trong một thế hệ với nhiều bất trắc.

Vậy thì, thầy ơi!

Hãy ra đi một cách thanh thản và nhẹ nhàng thầy nhé. Nền đất là nhà và cát bụi là những hạt mầm rồi sẽ hồi sinh khi gặp nắng gió mưa nguồn.

Em xin vĩnh biệt thầy.

Nguyễn Kim Tiến
4 tháng 7 năm 2012

Nguồn: http://nthqn.org/index.php/doan-van/30-nguyen-kim-tien/1757-thu-cho-thay

 

   Số lần đọc: 3155

Tác Phẩm

BÀI KỀ

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây