(Mùa Biển Động – Chương 125)
Mùa xuân 1975!
Phước long mất về tay Bắc quân trước Tết, cộng thêm các tin tức tiên đoán Pleiku, Kontum sắp bị tấn công khiến cho không khí Tết ở cái tỉnh nhỏ nhoi heo hút này thêm hiu quạnh.
Ngữ đã xếp đặt mọi thứ để lấy một tuần phép về Sài gòn thăm vợ con, nhưng vào phút chót, tất cả quân nhân trong Tiểu khu Phú bổn đều bị cúp phép. Ngữ vội đánh điện tín cho Quỳnh Trang, và bốn ngày sau, chàng nhận được điện tín của vợ. Bức điện ngắn ngủi: “Em và con sẽ lên. Chưa mua được vé”.
Nội dung bức điện tín mơ hồ, Ngữ không biết vợ con sẽ lên Phú bổn lúc nào, bằng phương tiện gì, nên suốt tuần lễ sau Tết, chàng không dám đi đâu xa, đề phòng trường hợp Quỳnh Trang lên thăm. Ngữ cũng không viết thư khuyên vợ không nên đem con theo, vì nghĩ biết đâu ngay sau khi đánh điện tín, Quỳnh Trang đã tìm được phương tiện lên đây. Theo kinh nghiệm, Ngữ biết vé Hàng không Việt Nam từ Sài gòn lên Pleiku vào dịp sau Tết thường khan hiếm, còn đường bay Sài gòn – Phú bổn thì đã tạm ngưng hoạt động ít lâu nay vì thiếu khách.
Mãi hai tuần sau, Ngữ mới nhận được một lá thư của Quỳnh Trang, cho biết đã mua được vé máy bay lên Pleiku vào chiều thứ sáu, và vì muốn tiết kiệm, nàng bảo Ngữ tìm cách xoay xở để gửi hai mẹ con về Sài gòn bằng máy bay quân sự. Quỳnh Trang viết: “Hai mẹ con em sẽ ở lại trên đó độ một tuần. Em có nhiều chuyện muốn bàn với anh”.
Ngữ mừng vì sắp gặp được vợ con sau gần một năm không lấy được phép về Sài gòn. Nhưng lá thư của Quỳnh Trang cũng làm cho Ngữ lo lắng y như bức điện tín. Chuyện xoay chỗ trên máy bay quân sự, Ngữ không làm được nhưng có thể nhờ Trung tá Thanh. Điều Ngữ lo âu nhất, là những điều Quỳnh Trang muốn bàn với Ngữ. Điều gì? Ở nhà đã xảy ra chuyện gì bất thường?
Tối hôm qua, Ngữ đã tìm gặp Trung tá Thanh, xin tình nguyện nhận nhiệm vụ đại diện Tiểu khu về Bộ Chỉ huy Quân đoàn nhận tiếp liệu quân nhu hàng tháng. Cùng đi với Ngữ sẽ có Y Drak, viên thượng sĩ người Rađê làm việc ở ban Ba. Gia đình của Y Drak ở một buôn nằm cách tỉnh lộ 7 chừng hai cây số, phía nam quận lỵ Phú túc. Tuy đã ngoài ba mươi, không nghe ai nói Y Drak đã có vợ con gì chưa. Anh làm việc ở Tiểu khu Phú bổn từ trước khi Trung tá Thanh và Ngữ đổi về đây, và nhờ nói sõi tiếng Việt, biết thêm chút ít Anh ngữ, nên trở thành quân nhân gốc sắc tộc thiểu số được tin cẩn nhất của tiểu khu. Giống như Ngữ, Y Drak tuy thuộc ban 3 nhưng thực sự không nắm một nhiệm vụ nào nhất định. Việc gì cần, sĩ quan nào trong Tiểu khu cũng có thể nhờ Y Drak, nhất là những công tác liên quan tới dân thiểu số.
Buổi sáng mới bảy giờ đoàn quân xa mười chiếc GMC và hai chiếc Jeep đã chuẩn bị sẵn sàng để khởi hành. Trên chiếc GMC nào cũng có nhiều người xin quá giang. Một số thuộc gia đình binh sĩ, một số lớn hơn gồm những người buôn bán ở tỉnh lỵ trả tiền riêng cho các quân nhân tài xế về Pleiku mua hàng.
Trung tá Thanh dặn Ngữ:
– Chiều mai tôi cũng về Quân đoàn họp. Chắc xong khoảng sáu, bảy giờ gì đó. Cậu đón bà xã rồi ở tạm đâu, tôi đến chúng mình đi ăn tiệm mừng Ngưu lang Chức nữ tái ngộ?
Ngữ đáp:
– Chắc là ở đồn Quân cảnh của Đại úy Vinh.
Trung tá Thanh trách:
– Sao lại nói ỡm ờ thế, làm sao tôi tìm được chỗ hai ông bà?
– Thôi, thế này. Chắc chắn có đi đâu thì đi, từ sáu giờ chiều thế nào tôi và Trang cũng có ở đồn quân cảnh Pleiku.
Trung tá Thanh ra vẻ hối tiếc:
– Bậy quá! Nếu bà xã nhà tôi biết Trang lên thăm cậu, thế nào cũng gửi gắm ít nhiều quà Tết.
Ngữ nói:
– Trung tá yên tâm! Hai bà “vợ hậu phương” thân nhau lắm, thế nào Trang cũng đến tin cho chị biết trước khi lên đây.
Trung tá Thanh tươi cười hy vọng, trước khi trở lại văn phòng còn vỗ vai dặn Ngữ:
– Đúng hẹn ở đồn quân cảnh nhé! Có lẽ sáng chủ nhật tôi về một lượt với cậu.
Thượng sĩ Y Drak đến, cho Ngữ biết một chiếc GMC không nổ máy, tài xế đang kiểm lại bộ phận lọc xăng nên phải nửa giờ nữa mới khởi hành. Ngữ nghĩ tới giờ máy bay Air Việt nam Sài gòn – Pleiku đến, nhíu mày lại lo âu. Y Drak nói:
– Không trễ lắm đâu, Trung úy. Mình tìm cái gì dằn bụng, độ không đầy nửa giờ khởi hành được rồi!
Hai người lững thững ra khỏi cổng Tiểu khu, vào một cái quán điểm tâm và cà phê mở sớm cho quân nhân và công chức trong tỉnh lỵ. Mái quán bằng tôn hơi thấp, Ngữ phải cúi đầu xuống mới khỏi bị mép mảnh tôn va vào trán. Y Drak thấp hơn người nhỏ thó, mặt choắt tóc thưa, nét dày dạn mưa nắng còn y nguyên trên khuôn mặt nâu sậm và dáng đi nhanh nhẹn, dù anh đã bỏ buôn rẫy làm lính từ gần mười năm.
Người đàn ông chủ quán bưng ra hai tô phở và hai ly cà phê. Phở nấu rất dở, Ngữ đã biết trước từ lâu. Cà phê ngon, nhưng cái ly nhựa đã cũ làm giảm mất cái thú uống cà phê nhiều lắm. Y Drak lịch sự đẩy tô phở và ly cà phê về phía Ngữ trước, rút đôi đũa và cái muỗng lấy giấy lau sạch đặt trước mặt Ngữ, rồi mới lo cho phần mình. Y Drak nói:
– Trung úy ăn đi! Đáng lý trung úy phải cho tụi em một bữa nhậu rửa lon; thăng trung úy cả tháng nay, không có gì, cũng kỳ.
Ngữ cười:
– Được. Bà xã tôi lên, có thứ gì sẽ mời anh em lại làm cạn hết. Đừng lo. Tình hình ở nhà anh ra sao?
Y Drak ngưng ăn, ngửng lên ngơ ngác, hỏi lại:
– Trung úy hỏi gì vậy?
Ngữ cười:
– Anh trốn về thăm nhà hai hôm, tôi biết mà!
Nét mặt Y Drak biến sắc. Giọng anh thượng sĩ thấp xuống, phân trần:
– Nhớ nhà quá, làm liều, Trung úy thông cảm.
Ngữ hỏi:
– Trong buôn vẫn thường chứ?
– Dạ vẫn thường.
Đáp xong, Y Drak vội nói qua chuyện khác:
– Lần này bà trung úy định ở chơi lâu không, Trung úy?
– Khoảng một tuần. Chẳng hiểu bà xã tôi mang theo thằng nhỏ làm gì cho khổ thân nó. Mấy bà mấy cô số xui mới lấy chồng lính.
Y Drak cười:
– Tại vậy em mới không lấy vợ.
Ngữ tò mò hỏi:
– Tôi nghe nói phong tục các sắc dân tộc ở đây có chuyện đàn bà cưới chồng, chứ không phải đàn ông cưới vợ, có không?
– Đâu có! Đàn ông vẫn lấy vợ như người Kinh chớ! Em ở đây chẳng ra cái giống gì, nhưng về buôn, em có giá lắm nghe Trung úy. Nhiều cô đòi cưới em đó!
– Vậy mà anh vừa bảo là không có chuyện cưới chồng!
– Không. Họ thích làm vợ mình thì nói ra liền, không như các cô người Kinh. Còn muốn hay không là tùy ở mình.
– Rồi anh nói làm sao để từ chối họ?
Giọng Y Drak trở nên nghiêm trọng:
– Đất nước chưa yên, rắc rối vợ con làm gì. Nhưng chắc sắp yên rồi.
– Sao tự nhiên bữa nay Y Drak lạc quan, ờ không, tự nhiên Y Drak vui quá vậy? Sắp yên rồi! Sắp loạn tới nơi thì có!
Y Drak nói, lơ lửng:
– Yên hay không yên là tùy ở mình chớ, Trung úy!
Ngữ bắt đầu bực mình vì cái giọng triết lý vặt của anh thượng sĩ, nên từ đó cắm cúi cố ăn cho hết tô phở, không nói gì. Bên kia đường, đoàn xe GMC nổ máy ồn ào, khói xe bay mù mịt, tiếng những người xin quá giang gọi nhau ơi ới. Vài tài xế nhận còi để báo hiệu cho người quen là đã đến giờ khởi hành. Ngữ kêu ông chủ quán đến trả tiền, nhưng ông chủ trỏ về phía Y Drak nói:
– Trung úy khỏi bận tâm. Chuyện vặt này tôi với anh Y Drak đã tính với nhau xong xuôi rồi. Nhớ giùm mấy lố đó của tôi nghe Y Drak.
Ngữ đoán ông chủ đã nhờ Y Drak mua gì đó ở Pleiku, nên tự nhiên ra khỏi quán, để cho hai người căn dặn nhau nhiều chuyện riêng tư.
***
Chiếc DC-4 đáp xuống phi trường, chạy đến cuối đường bay rồi mới quay đầu trở về phi cảng. Gió lạnh thổi từng cơn, bụi cát bay đập từng đợt vào những vách tôn khu nhà kho tiền chế. Bầu trời màu chì, và sương đêm bắt đầu lảng vảng bao phủ những đám rừng xa.
Quỳnh Trang dắt con bước chậm xuống thang máy bay, một tay nắm chặt tay con một tay giữ vạt áo dài cho gió khỏi tung lên. Quai chiếc xách tay trễ xuống đầu vai, nhưng Quỳnh Trang không có cách nào sửa lại cho không tuột khỏi người, chỉ biết thun vai bên phải lên để giữ. Xuống khỏi cầu thang, nàng mới thả tay thằng Bình ra để kéo lại quai xắc. Thằng bé sợ hãi, giọng sắp khóc:
– Me, ẵm con!
Quỳnh Trang kéo con cho thằng bé ôm chân mình, hướng mặt về phía phi cảng tìm Ngữ. Nàng không thấy bóng dáng Ngữ đâu cả. Lòng Quỳnh Trang tự nhiên chùng lại. Oán trách lẫn với lo âu. Thằng Bình khóc đòi mẹ bồng. Quỳnh Trang bồng con lên hông, mệt nhọc bước theo những hành khách khác.
Qua khỏi cửa phi cảng, Quỳnh Trang đã thấy Ngữ nhấp nhổm đứng chờ ngay sát lối ra vào. Quỳnh Trang cau mày trách:
– Sao anh không ra ngoài đó đón em?
Ngữ vội bồng con, và đáp:
– Hôm nay an ninh họ không cho ra phi đạo. Cho ba hôn một cái nào. Nhớ ba không?
Thằng bé để cho ba hôn, nhưng mắt cứ nhìn về phía mẹ cầu cứu. Quỳnh Trang mắng yêu con:
– Me mệt rồi, để ba bồng con thay me một chút. Trời xấu, máy bay cứ trồi lên trụt xuống chao qua chao lại hoài như say rượu. Em mệt dễ sợ. Nhất là khi sắp đáp xuống đây. Anh lấy thẻ nhận hành lý giùm em.
Ngữ bỏ con đứng xuống đất, chìa tay nhận tấm thẻ hành lý vợ đưa. Định chạy đi nhận hành lý, Ngữ chợt nhớ, dừng lại hỏi cho phải phép:
– Ở nhà thầy me vẫn thường?
– Vẫn thường. Me có gửi quà Tết cho anh. Còn thầy…
Thằng Bình cắt ngang lời mẹ:
– Me, con khát nước.
Quỳnh Trang hỏi:
– Ở đây họ có bán thứ gì uống không?
– Có. Nước ngọt như Coca hay nước cam hộp. Để anh đi mua cho. Ở chỗ quầy giải khát kia kìa!
– Thôi, anh đi chờ nhận hành lý đi, không nhận ngay họ vứt lên vứt xuống hư hết mấy gói quà. Em đi mua nước cho con.
Nói xong, Quỳnh Trang dắt con đi. Ngữ chợt nhớ, hỏi vói:
– Trước khi đi, em có ghé đằng nhà bà Thanh không?
Quỳnh Trang đáp lớn cho Ngữ nghe:
– Có chứ! Chị ấy có gửi quà Tết cho Trung tá.
Ngữ yên tâm, cảm động về sự chu đáo của vợ. Nhìn theo hai mẹ con, Ngữ thấy Quỳnh Trang đẫy đà hơn lần lên thăm trước, bước đi chậm chạp hơn. Ngữ hy vọng như những ngày chưa lấy nhau, mỗi lần chia tay Quỳnh Trang bước đi một đoạn rồi dừng lại, ngoái nhìn về phía Ngữ, miệng cười bao dung như an ủi vỗ về một cậu em tham lam, nheo mắt tinh nghịch kín đáo rồi giơ tay vẫy. Chàng thấy Quỳnh Trang bước vài bước thì dừng lại, đã hồi hộp chờ đợi. Nhưng Quỳnh Trang chỉ cúi xuống nói gì đó với con, rồi bồng con lên. Ngữ đứng tần ngần một lúc, choán lối đi lại của những hành khách đang vội ra cửa đáp máy bay về Sài gòn. Một hai người cáu kỉnh nhắc Ngữ, chàng mới đi về phía trạm phát hành lý.
Nhân viên phi cảng đã chuyển hành lý từ máy bay vào trạm. Nhiều hành khách vội về, không chờ đợi được lâu hơn, vây quanh chiếc xe đẩy chất chồng ngổn ngang va-li, xách tay, thùng, gói để xin nhận hành lý ngay mái dưới hiên lợp tôn.
Ngữ nhận cái va-li Samsonite và ba gói hành lý của Quỳnh Trang, tiện đường khuân hết ra chiếc xe Jeep đậu cạnh đấy, rồi mới trở vào phi cảng tìm vợ con. Không có Quỳnh Trang và thằng Bình ở chỗ quầy giải khát. Tìm mãi, Ngữ mới thấy vợ đưa con ra tận một góc xa phi cảng để thằng bé đi tiểu.
Ngữ đến, Quỳnh Trang cài lại nút quần cho con, rồi ngửng lên hỏi:
– Mình về đâu, có xa không? Con nó còn đòi đi tiêu.
– Về chỗ Đại úy Vinh. Tối nay mình ở đó. Sáng mai, à quên, sáng chủ nhật mới về Phú bổn vì anh có hẹn với Trung tá Thanh chiều mai. Ông ấy mời em và anh đi ăn đấy. Ủa, sao mặt con nó bí xị vậy.
Thằng Bình mếu máo:
– Đau bụng quá, me!
Quỳnh Trang cáu kỉnh nói:
– Me đã cấm không được ăn ổi, không chịu nghe. Khổ quá! Anh về mau cho con đi tiêu.
Ngữ đưa vợ con về chỗ chiếc Jeep. Suốt chặng đường từ phi trường Cù hanh về đồn quân cảnh, Quỳnh Trang cứ suýt soa lo lắng hỏi han con, không quan tâm tới Ngữ. Ngữ im lặng lái xe, lòng buồn buồn. Có cái gì thân yêu đã dần dần vuột khỏi tầm tay. Có cái gì xa lạ dần dần giành mất phần sở hữu của Ngữ. Tấm bạt phủ trên đầu bị gió lay đập phần phật lên mấy thành thép sườn xe, và mây đen hạ thấp xuống, xây thành chắn ngang tầm mắt. Con đường nhựa phủ đầy bụi đỏ càng thẫm hơn vì ánh nắng quái đỏ bầm lọt qua được thành mây phía tây.
***
Vợ đại úy Vinh dẫn con về quê thăm ngoại nên vợ chồng Ngữ được dành cho một căn phòng tươm tất dọn dẹp ngăn nắp, có thể nói là căn phòng duy nhất sạch sẽ và trật tự tại “trung tâm vãng lai văn nghệ” này. Viên đại úy quân cảnh được thoát ách kềm kẹp đúng vào dịp Tết, nên gặp vợ chồng Ngữ, ông ta mừng rỡ vô cùng. Vẫn bộ râu mép, vẫn giọng nói rổn rảng, vẫn những lời phát biểu quá khích về mọi vấn đề. Quỳnh Trang cho con đi tiêu xong, thằng bé hết rên rỉ vì đau bụng nên nàng hoàn hồn quan tâm trở lại những gì khác ngoài đứa con, cau mày âu yếm trách Ngữ hút quá nhiều thuốc lá, cười cười trêu Đại úy Vinh:
– So với sáu tháng trước, hồi này giọng nói của anh có khác đấy.
Ông Vinh tò mò hỏi:
– Chị nói khác là khác chỗ nào?
– Anh vẫn to tiếng. Nhưng bây giờ có vẻ hớn hở hẳn lên.
Đại úy Vinh đoán Quỳnh Trang muốn nói gì, cười hô hố, rồi nói:
– Phải rồi. Tết nhất mà không có bà cai ngục bên cạnh, không hớn hở sao được. Chỉ tội cho cậu này!
Ngữ nói:
– Đó là ý kiến của Vinh, không phải của tôi đâu nghe! Đầu năm mà được có vợ con bên cạnh thì không gì bằng.
Quỳnh Trang cười thỏa mãn, nhưng vẫn nói:
– Anh Vinh đi guốc trong bụng anh, anh khỏi cần biểu diễn làm gì. Em biết là nếu không có em, hai ông sẽ tổ chức nhiều mục ly kỳ hấp dẫn lắm. Kể ra Chị Vinh cũng dễ tính thật. Như lần trước, em về cứ hỏi anh Ngữ là chị Vinh tốn biết bao thì giờ để dọn dẹp cái phòng khách bề bộn đó sau khi các ông văn nghệ ra về, và không hiểu chị có cằn nhằn với anh không.
Đại úy Vinh lớn giọng, thật oai vệ:
– Bà ấy dám cằn nhằn à! Vợ con một đàng, bạn bè là đàng khác. Bạn bè cũng quí như vợ con vậy.
Quỳnh Trang nghiêm mặt nói:
– Trang thấy mấy ông gặp nhau nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, chẳng đâu vào đâu cả. Tới khi các ông đàn hát, đọc thơ, thì y như mấy người lên đồng. Được khen thì hớn hở như trẻ con. Lạ quá!
Ngữ nói:
– Tại em đứng ngoài quan sát, tại em tỉnh quá nên không làm văn nghệ được. Nhưng em cũng phải chịu vạ lây, như Chị Vinh vậy.
Đại úy Vinh nói:
– Dù sao cũng phải cảm ơn sức chịu đựng của các bà. Chị đừng cười, tôi nói thành thực chứ không nói để lấy lòng các bà đâu. Nếu tin luật nhân quả của nhà Phật, tôi nghĩ kiếp trước những người như chị hoặc vợ tôi chắc làm nghề bán sách, bút nghiên cho các cậu học trò nhỏ, và làm khổ mấy ông đồ gàn vì cái liếc mắt hoặc vài câu nói chanh chua thông minh nhiều lắm, nên kiếp này phải trả nợ. Ân oán phân minh mà!
Quỳnh Trang mỉm cười, lắc đầu nhè nhẹ:
– Chịu thua miệng lưỡi ngụy biện của các ông. Chúng tôi không giỏi chịu đựng hơn ai, nhưng phải cái tật nhẹ dạ dễ tin. Mà các ông thì nói xuôi nói ngược gì cũng êm tai hết!
Đại úy Vinh chợt hỏi:
– Ngữ nó viết cái gì có đưa cho chị đọc trước không?
– Không.
– Có hỏi ý kiến chị khi viết không?
– Không.
Ngữ cãi lại:
– Có chứ!
– Anh chỉ hỏi những chuyện vặt.
Đại úy Vinh tò mò, thích thú hỏi:
– Nó hỏi chị cái gì?
Quỳnh Trang đỏ mặt, ngần ngừ một lúc, liếc nhìn Ngữ rồi đáp:
– Toàn chuyện vặt của đàn bà. Như khi trang điểm thì kẽ lông mày trước hay thoa phấn trước. Như… như làm sao ngoặc tay ra sau lưng để cài cái móc quai xú-chiêng.
– Nó không hỏi chuyện thời thế, chuyện đời sống à?
– Không. Các ông khinh thường đàn bà chúng tôi mà.
Rồi giọng Quỳnh Trang trở nên đĩnh đạc, sôi nổi:
– Thật ra những điều các ông tưởng là sành, các ông có biết gì đâu. Đã biết không rõ, còn biết chậm hơn chúng tôi nữa. Chẳng hạn chuyện thời thế. Trước khi lên đây, những chỗ vẫn mua sỉ cà phê và trà dưới Chợ lớn căn dặn tôi là nếu được, mua kha khá trà cà phê đem về trữ, vì đường 23 thế nào cũng bị kẹt. Tối hôm qua tới thăm bà Trung tá Thanh, chị ấy khuyên là không nên ở lâu trên này, sợ đi thì dễ mà khó về. Chị ấy lo lắm.
Ngữ ngạc nhiên hỏi:
– Báo chí Sài gòn họ bảo tình hình trên này gay go lắm à?
– Không. Báo chí suốt dịp Tết cứ nhắc đi nhắc lại vụ mất Bình long. Ra đường đi đâu cũng thấy mấy biểu ngữ than khóc cho Bình long. Đi đâu cũng “Bình long thương khó”. Em không hiểu họ lấy đâu ra hai chữ “thương khó” lạ tai quá!
Đại úy Vinh đáp:
– Chữ kinh thánh đó chị. Bình long thương khó! Như là kinh chiêu hồn. Khổ! Lại sản phẩm của mấy anh chầu văn ở Bộ Thông tin.
Quỳnh Trang đưa mắt nhìn Ngữ, rồi nhìn ông Vinh, hỏi cả hai:
– Mà thực sự tình hình có gay go lắm không? Em lo lắm.
Đại úy Vinh đáp thay cho Ngữ:
– Chúng nó rục rịch chơi Pleiku và Kontum đấy. Nhưng ngoạm được món này đâu phải dễ. Quá lắm chúng nó chỉ ngoạm được những miếng nhỏ để lấy tiếng như Phước long trước Tết. Bây giờ cùng lắm là ngoạm thử lần nữa một món ở cao nguyên, có thể là Gia nghĩa. Các em gái hậu phương nên yên tâm, đừng lo âu cho người anh tiền tuyến ở cao nguyên. Chốc nữa tôi mời ông bà đi dùng cơm tối ở câu lạc bộ Phượng Hoàng, để “bà” thấy tình hình trên này vững dạ thế nào. Chị nghỉ cho đỡ mệt một chút, rồi chúng ta đi. Cháu đâu rồi?
Quỳnh Trang nhìn về phía buồng trong, đáp:
– Nó mê mấy món đồ chơi của con anh, không còn biết trời đất gì nữa. Trên này mùa này vẫn còn lạnh nhỉ!
– Vâng. Chỉ mới lạnh độ tuần này thôi. Có ông bà ghé đây cũng vui. Mấy hôm sau Tết, tối về tôi buồn cứ đem rượu uống hoài, đến phát quẫn.
***
Ngữ vào buồng thấy con đang say mê ngắm nghía cái gùi Thượng, nét mặt có vẻ băn khoăn không hiểu cái giỏ mây đan tí hon này dùng để làm gì, liền ngồi sà xuống bên con bảo:
– Hai cái quai này dùng để mang lên hai vai. Con đứng lên ba mang vào cho. Đấy, người Thượng họ gùi lên vai như vậy. Đây là cái ống tên, kẹp vào cái gùi này. Ấy, không. Phải gài ống tên ở bên này để con đưa tay trái lên như thế này này, rồi rút tên ra. Còn đây là cái cung. Cầm cho chặt chỗ này. Gài tên vào đây, đấy đấy đúng rồi. Bấm cái lẫy này. Tách. Trúng rồi!
Thằng bé thích thú, thử làm lần nữa, lắp tên như lời cha chỉ dẫn. Nó run tay, lẩy bẩy mãi không gài được tên lên cái cung tí hon. Ngữ dạy cho nó làm quen với món đồ chơi, cuối cùng thằng bé làm được, nhưng không đủ sức giương dây cung căng thẳng. Ngữ nói:
– Thôi khỏi cần, con mang gùi mang cung ra cho me thấy. Oai dễ sợ!
Thằng bé hớn hở vênh váo ra khỏi phòng. Bên ngoài có tiếng Quỳnh Trang cười thích thú, rồi tiếng ông Vinh tiếp tục dạy thằng bé cách lắp tên. Quỳnh Trang vào phòng, khuôn mặt tươi hồng vì lòng yêu con và đã hết mọi mệt nhọc dọc đường.
Ngữ đang thay áo thấy vợ vào, vội đứng dậy đến khép cửa phòng lại. Quỳnh Trang không để ý hành động của chồng, tiến tới chỗ đặt va-li mở lấy quần áo sạch. Ngữ theo chân vợ, cúi xuống ôm vai Quỳnh Trang, trách nhỏ:
– Em bận toàn chuyện gì không à, chẳng ngó ngàng gì tới anh hết.
Quỳnh Trang xoay người lại kinh ngạc nhìn Ngữ. Đến bây giờ, nàng mới chú ý tới cánh cửa buồng đã khép. Và nàng mới chăm chú nhìn vẻ mặt chồng, xem Ngữ giận dỗi thực sự hay chỉ là một cách làm nũng mở màn. Ngữ kéo Quỳnh Trang đứng dậy, ôm choàng thân vợ kéo sát vào mình, áp má lên mái tóc Quỳnh Trang, nói thêm:
– Em bỏ rơi anh rồi, phải không?
Quỳnh Trang ngước lên, không giấu được thích thú:
– Anh ghen cả với con sao?
– Anh chờ tới lúc chỉ còn hai đứa mình, vậy mà em không chịu sà vào anh ngay, như trước đây.
Quỳnh Trang bật cười, rồi vội nín bặt lắng nghe động tịnh ngoài phòng khách. Ông Vinh đã dẫn thằng Bình ra ngoài sân, vì tiếng nói rổn rảng của ông cùng tiếng reo cười của thằng bé thấp thoáng từ xa đưa vào. Yên tâm hơn, Quỳnh Trang ngửng lên, nói nhỏ:
– Hôn em đi. Đừng dỗi nữa.
Ngữ ngắm khuôn mặt đầy đặn trắng hồng và đôi mắt nhắm lại của vợ, cúi xuống hôn tham lam lên đôi môi mở hé, trong lúc lòng cứ tiếc rẻ là phải đi ăn ngay bây giờ với ông bạn quí. Quỳnh Trang mềm người trong tay chồng, nhưng vẫn còn đủ sáng suốt giữ bàn tay tham lam cuống quít của Ngữ, và chống chế qua hơi thở gấp:
– Đừng anh. Anh Vinh đang chờ. Đừng anh! Lỡ con nó vào bây giờ.
Ngữ khựng lại, hơi tẽn tò, rồi tự nhiên cáu kỉnh:
– Em quên con một lúc có được không!
Quỳnh Trang cười nhỏ, đưa tay bẹo má Ngữ như bẹo má một cậu con nít, rồi rời khỏi vòng tay chồng, cầm bộ quần áo đi về phía phòng tắm. Gần đến tấm cửa khép, nàng quay lại nói:
– Em đi thay đồ. Anh cũng thay quần áo đi, kẻo anh Vinh đợi!
***
Đại úy Vinh nói đúng. Giữa đêm tối lạnh lẽo của cao nguyên, giữa những lời đồn đãi đầy đe dọa về số phận của tỉnh lỵ đặt bản doanh Bộ Chỉ huy Quân đoàn, Câu lạc bộ Phượng Hoàng là bằng cớ hiển nhiên đánh bạt tất cả lời đồn đãi bi quan. Đó là ngọn pháo bông rực rỡ, soi sáng những tâm hồn ủy mị chủ bại. Đó là niềm tự tin hiện thực thành những ngọn đèn đường êm dịu, những bàn tiệc phủ khăn trắng tinh, những bát dĩa sang trọng, những thức ăn thơm phức bốc khói, những ly rượu sóng sánh trong vành thủy tinh, những bồi bàn mặc đồng phục thẳng nếp thắt nơ đen lễ phép lịch sự bưng khay len lỏi giữa các bàn tiệc.
Thực khách là những sĩ quan vạm vỡ, khỏe mạnh, tươi trẻ của Bộ Chỉ huy Quân đoàn và Tiểu khu, của Không đoàn Sáu Không quân. Bên cạnh họ là những mệnh phụ ăn mặc trang nhã, trang điểm kỹ, áo dài thêu và áo khoác dạ hoặc len màu sáng.
Quỳnh Trang cảm thấy hối hận đã ăn mặc quá xuềnh xoàng, áo dài trơn, áo len đen cổ chữ V, dép da quai chéo, và mặc dù đời sống xưa nay không đến đổi thiếu thốn cơ cực để phải có mặc cảm, đêm nay Quỳnh Trang vẫn cảm thấy e ngại rụt rè khi theo Đại úy Vinh và chồng bước vào Câu lạc bộ. Đã thế, nàng thấy không có phụ nữ nào vào đấy mà dắt theo con cái như nàng.
Chưa hết! Đại úy trưởng đồn quân cảnh, có lẽ muốn biểu diễn cho Quỳnh Trang thấy thế lực và sự quảng giao của mình, đã điện thoại dành trước một bàn ăn ngay chỗ trang trọng nhất của Câu lạc bộ, trên bàn ngoài tấm bảng nhỏ đề chữ RESERVED có thêm một bình hoa hồng. Cảnh con cái đùm đề của chị nhà quê lên tỉnh ngồi vào chỗ đắc địa hóa ra khó coi. Nhiều tiếng xì xầm ở các bàn chung quanh càng làm cho Quỳnh Trang khó chịu.
Đại úy Vinh có lẽ không nhận ra điều tế nhị ấy, vui vẻ đến bắt tay các sĩ quan quen biết đang ngồi ăn trong Câu lạc bộ. Quỳnh Trang lấy giọng kẻ cả kêu anh bồi tới bảo tìm một cái ghế cao cho con, rồi nói nhỏ với Ngữ:
– Anh Vinh dẫn chi tới cái chỗ sang trọng này cho phí tiền. Em không biết trước, ăn mặc thế này…
Ngữ cảm thấy hãnh diện một cách trẻ con, bảo vợ:
– Chứ em tưởng Pleiku xứ rừng quê mùa lắm sao! Em thấy không, có thua gì các đại tửu lầu của Sài gòn đâu!
– Thế mà dưới Sài gòn họ bảo trên này nai nịt gọn gàng, ngày đêm hờm súng chờ địch tấn công. Em đi mà cứ lo…
Người bồi bàn đến hỏi các thức ăn và đồ uống thực khách cần để chuẩn bị mang ra. Ngữ đảo mắt tìm bạn, cầm tờ thực đơn liếc qua một lượt cho phải phép, rồi nói:
– Chúng tôi chờ anh bạn trở lại rồi “order” luôn thể. Cho thức uống trước đi. Em và con uống gì?. Cho tôi chai bia 33 trước đi.
– Trung úy không dùng rượu à? Có Cognac. Hay là rượu chát Bồ đào nha?
Quỳnh Trang nói:
– Cho tôi ly cam vắt. Con cũng uống nước cam như me nhé?
Thằng Bình nãy giờ loay hoay kéo cái khăn ăn, dĩa bát, muỗng nĩa đầy đủ về phía mình, nghe mẹ hỏi, đáp:
– Con uống Coca.
Ngữ nói:
– Rượu thì để anh bạn tôi gọi. Hôm nay đông nhỉ!
Anh bồi lễ phép đáp:
– Vâng, khá đông. Ngày mai ông bà tới sẽ vui hơn, Vì có nhạc sống. Hôm nay có món thịt nai đặc biệt, chắc bà sẽ thích. Đồ biển thì có tôm hùm loại lớn, cá chép hầm ngũ vị hương…
Quỳnh Trang gạt đi…
– Anh cho thức uống trước. Ăn thứ gì, chúng tôi sẽ “order” sau!
Đại úy Vinh đã trở về bàn. Ông cầm tờ thực đơn lên, nhưng không đọc, vứt mạnh tấm thực đơn lên bàn, bảo hai vợ chồng Ngữ:
– Để tôi vào bảo đầu bếp dọn các món đặc biệt ra đây cho hai ông bà. Tôi quen mặt hết các món ở đây, thứ nào ngon thứ nào dở, tôi biết. Rượu thì… này, bà có cho phép Ngữ say với tôi đêm nay không?
Quỳnh Trang đáp:
– Anh tính sao thì tính. Anh còn lái xe về, còn anh Ngữ…
Đại úy Vinh phá lên cười:
– Thôi bà nói vòng vo làm gì! Được, tôi tha cho bạn tôi khỏi say đêm nay. Ta uống rượu chát vậy.
Anh bồi bàn mang các thức uống ra. Đại úy Vinh vội hỏi:
– Ủa, ông bà đã gọi thức uống rồi à?
Quỳnh Trang nói:
– Không sao. Anh gọi thêm rượu chát, em uống được mà. À, có cả cái ống hút cho thằng bé. Me khui hộp Coca cho con nhé. Dùng cái ống hút này, coi chừng đừng uống vội, đổ cả ra áo.
Trong bữa ăn tối, ban đầu Quỳnh Trang để mặc cho hai anh đàn ông huyên thiên bàn chuyện thời cuộc, khen ông xếp này, chê ông xếp kia. Những người được khen hay bị chê, có mặt hay vắng mặt tại câu lạc bộ, uy quyền lớn hay nhỏ, Quỳnh Trang không biết tên biết mặt, nhưng căn cứ vào giọng nói lớn hay nhỏ, vào ánh mắt hớn hở hay thờ ơ của chồng và bạn, nàng dễ dàng đoán người được nói tới thuộc vào loại nào. Quỳnh Trang quan sát cuộc bàn luận hăng hái trước mặt với thái độ kẻ cả, một chút thông cảm, một chút bao dung. Nàng chăm sóc miếng ăn cho con nhiều hơn nghe chuyện. Khung cảnh sang trọng ấm cúng chung quanh khiến nàng cảm thấy yên ổn, thoải mái. Nhắp ngụm rượu chát, nhai quả vải trắng ngọt ngào, nàng thấy ngon. Rượu làm ấm lòng Quỳnh Trang, và khi đứa con ăn no ngoẻo đầu ngủ ngon lành trên ghế, nàng lại hăng hái góp chuyện với hai người đàn ông, sa đà hết chuyện này tới chuyện khác. Nói cho đúng, một phần do đại úy Vinh khơi dậy cái tính tò mò hiếu sự rất đàn bà của Quỳnh Trang. Trỏ về một thực khách nào hiện diện trong câu lạc bộ, dù đàn ông hay đàn bà, viên đại úy quân cảnh cũng có thể kể một mẩu chuyện hậu trường rất đặc sắc về nhân vật đó:
– Này, “ông bà” có thấy tay đại tá vừa ôm eo một em xinh như mộng tới ngồi ở cái bàn góc trái kia không? Em đó là ca sĩ, hát phụ ở cái phòng trà quái quỉ gì đó đường Đồng Khánh, cứ đầu tháng lại thấy vác mặt lên đây. Còn tay đại tá kia thì ra Thủ Đức trước moa có hai khóa, từ lúc đeo con cá trên cổ cho tới lúc mang ba bông mai bạc, chỉ mất có tám năm. Tám năm khỏi cần sờ đến khẩu súng. Chỉ nhờ xách cặp cho ông tướng. Xách cặp như thế mới là quỉ khốc thần sầu.
– Cái chị mặt sưng mày sỉa kia, cái chị đang ngồi với anh trung tá gà tồ đó thì ngày mai dẫn con vù về Sài gòn rồi. Hoạn thư thứ thiệt 72 phần dầu. Tháng trước chị đánh ghen một trận ở đây, bát dĩa bay loảng xoảng tứ tung. Kỳ này nghe đồn đãi, chị sợ, nhưng dẫn con về Sài gòn mà vẫn ngại anh chồng ở lại thỏa sức mèo mỡ…
Cứ như vậy, Đại úy Vinh kể vanh vách những chuyện thâm cung bí sử. Hai vợ chồng Ngữ thích thú nghe chuyện, nhưng vì chuyện nào cũng ly kỳ khác thường cả, nên không biết phần nào là phần ông Vinh nói, phần nào rượu nói, phần nào có thực và phần nào là do óc sáng tạo bay bổng của nhà thơ.
Nguyễn Mộng Giác
